《江城子·密州出猎》
[宋]苏轼
lǎo fū liáo fā shào nián kuáng ,
老夫聊发少年狂,
zuǒ qiān huáng ,yòu qíng cāng ,
左牵黄,右擎苍,
jǐn mào diāo qiú ,qiān jì juǎn píng gāng 。
锦帽貂裘,千骑卷平冈。
wèi bào qīng chéng suí tài shǒu ,
为报倾城随太守,
qīn shè hǔ ,kàn sūn láng 。
亲射虎,看孙郎。
jiǔ hān xiōng dǎn shàng kāi zhāng 。
酒酣胸胆尚开张。
bìn wēi shuāng ,yòu hé fáng !
鬓微霜,又何妨!
chí jiē yún zhōng ,hé rì qiǎn féng táng ?
持节云中,何日遣冯唐?
huì wǎn diāo gōng rú mǎn yuè ,
会挽雕弓如满月,
xī běi wàng ,shè tiān láng 。
西北望,射天狼。
1075年。
这首《江城子·十年生死两茫茫》,作于宋神宗熙宁八年(1075)正月。当时苏轼在山东密州(今山东诸城)任知州,时年近四十岁。全词采用分合顿挫、虚实结合以及叙述白描手法,抒发自己对亡妻的深情。情真意切,全不见雕琢痕迹;语言朴素,寓意却十分深刻;境界层出,为脍炙人口的名作。